Tôi đơn giản, chỉ là người sinh ra các con của chồng mà thôi, không quan trọng chút nào với bản thân anh,...
Cưới nhau hơn 10 năm, có với nhau hai mặt con, nhưng tôi chưa khi nào biết chồng thu nhập mỗi tháng được bao nhiue tiền. Anh chỉ đưa tiền khi tôi hỏi anh và sau khi đã tiêu hết thu nhập của mình cho gia đình, con cái. Còn không, anh sẽ không bao giờ đưa tiền cho tôi.
Thu nhập của anh, tôi đoán chắc được vài chục triệu, nhưng mỗi tháng, nhiều lắm anh chỉ đưa cho tôi khoảng 10 triệu, còn lại không đến. Có tiền, anh mua sắm đồ đạc trong nhà, những thứ anh thích, nhưng không có nghĩa là những thứ đó cần thiết cho cuộc sống của mẹ con tôi.
Cái máy giặt hỏng hàng năm nay, nhưng amh không mua, anh để tôi giặt tay, có hôm mùa đông phơi lâu khô, tôi phải sang nhà hàng xóm để vắt nhờ. Tôi nói cho anh biết, nhưng anh chỉ cười, nói ngày xưa mẹ của anh cả đời giặt tay, có sao đâu, giặt quần áo bằng tay cũng là thể dục.
Điều hòa phòng của con hỏng mùa nóng, tôi nói anh sửa nhưng anh nói không cần thiết, mua mới anh cũng không mua. Anh nói hỏng thì dùng quạt, nhưng cái tủ rượu bằng gỗ thịt, anh mua vài chục triệu và mua đồ về bày ra để ngắm mỗi ngày. Tôi chán nản và mệt mỏi về cách chồng đối xử với mẹ con tôi như vậy.
Tiền làm ra, anh không đưa cho mẹ con tôi, nhưng em gái anh hỏi đến là anh đưa cả cho họ mang về quê tiêu, rồi hàng năm sau cũng chẳng nhắc đến.
Tôi hỏi thì anh nói, em gái anh bảo mang về quê cho vay lãi giúp, nói là nói như vậy, nhưng khi nhà có việc, tôi bảo anh hỏi đến khoản tiền đưa cho em gái anh trước đây, thì đợi mãi chẳng thấy đâu. Thế nhưng cứ làm được đồng nào, anh lại đưa cả cho họ.
Tuổi mỗi ngày một già cả, đâu phải lúc nào cũng kiếm ra tiền, đã đến lúc phải tính đến rủi ro. Tôi thì mỗi tháng ngoài chăm sóc con cái, nhiều lắm cũng chỉ kiếm được 10 triệu đồng, nên chẳng có tiền tích lũy.
Tôi nói chồng từ nay thu nhập đưa tôi giữ, anh nổi khùng lên, nói tôi dám quản lý cả thu nhập của chồng, rồi đánh tôi, nói tôi cút ra khỏi nhà anh, không có loại vợ lúc nào cũng nhăm nhe vào túi tiền của chồng. Anh còn tuyên bố với tôi rằng, tôi và anh chỉ có mỗi hai đứa con chung, còn lại chẳng có gì chung đụng cả, chia tay lúc nào cũng được.
Tủi nhục vì những câu nói của chồng, bao nhiêu năm sống với nhau, anh chẳng coi tôi ra gì, chỉ đơn giản là mẹ của những đứa con của anh, ly hôn lúc nào cũng được. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình bất hạnh, lấy chồng mà chưa khi nào được nhờ chồng, cũng không nhận được sự quan tâm, chia sẻ của anh.
gửi email cho tác giả